Mình bắt đầu con đường này không phải vì muốn trở thành “chuyên gia”, mà vì muốn hiểu cách thế giới thật sự vận hành - cách con người mua, bán, tin, và đôi khi đánh mất chính mình trong những cuộc đua doanh số.
Sau nhiều năm làm việc trong lĩnh vực kinh doanh, marketing và xây dựng hệ sinh thái, mình nhận ra: mọi mô hình thành công đều bắt đầu từ tư duy đúng và con người thật.
Hành trình của mình không chỉ là phát triển doanh nghiệp, mà là giải mã con người trong kinh doanh - vì nếu không hiểu con người, bạn sẽ chẳng bao giờ hiểu thị trường.
Mình không chọn con đường dễ, mình chọn con đường thật: thử, sai, học, rồi lại bắt đầu – cho đến khi mọi thứ trở nên có hệ thống và có linh hồn.
Và hôm nay, mình chia sẻ hành trình đó – như một lời mời: "Hãy cùng nhau tạo ra những hệ sinh thái không chỉ kiếm tiền, mà còn khiến chúng ta tự hào khi gọi là “công việc của đời mình.”.
Hôm nay nhận được mail của Thầy giáo vào sáng sớm. Hỏi mình đã suy nghĩ về việc học tiếp ở Van chưa? Tự dưng thấy cũng được :)) - Vì Hà Nội ngoài gia đình cũng không có gì níu kéo. Hay là lại đi? Nhớ Vancover rồi!!
Nói thật, Vancouver có thể đổi tên thành Raincouver cũng không sai. Mưa ở đây còn nhiều hơn cả Toronto, nhưng so với mưa Sài Gòn mùa này thì… xin lỗi, vẫn còn non và xanh lắm. Mưa ở Van hiền hòa, kiểu rả rích từ chiều đến sáng, chẳng mấy khi ảnh hưởng sinh hoạt. Nhưng cái khổ là trời cứ âm u, sáng mở rèm thấy cảnh vật buồn hơn cả status thất tình trên Facebook. Thế nên hễ ló ra chút nắng là dân Van túa ra đường như đi hội. Ai nghiện vitamin D thì ở đây đúng là một bài test về nhẫn nại.
Van lạnh, nhưng không kiểu “cắt da cắt thịt” như Toronto, mà là cái lạnh ẩm ướt, ngấm từ từ vào xương cốt – giống “mùa rét miền Bắc”. Toronto thì lạnh thẳng mặt, Van thì lạnh kiểu vòng tay ôm từ phía sau. Tháng 10 Toronto đã run, còn ở Van dân tình vẫn thong dong. Tháng 2–3 bên này đã ngắm hoa anh đào, trong khi Toronto vẫn cong lưng xúc tuyết. Năm nào lỡ có tuyết rơi dày thì cả thành phố coi như “tê liệt”, bởi Vancouver vốn không được sinh ra để sống chung với tuyết.
Nói thẳng, mắc. Đi chợ đắt hơn Toronto tầm 10–20%, tiền thuê nhà cũng nhỉnh hơn, xăng thì đắt nhất Canada. Sống ở Van đúng kiểu vừa trả tiền nhà vừa trả tiền cảnh đẹp. Bù lại, nếu siêng ghé chợ Ấn hay Persian thì vẫn săn được rau củ trái cây rẻ hơn siêu thị.
Vancouver cạnh tranh khốc liệt. Một job đăng lên, ứng viên nhảy vào như concert bán vé 5 phút sold out. Toronto đông hơn, cơ hội cũng đa dạng hơn. Với newcomers chưa có xe, còn xài bus, subway hay skytrain thì thật ra cũng chẳng khác mấy.
Phải công nhận Vancouver đẹp đến mức “quá đẹp để làm việc”. Người ta nói không sai: Toronto goes to work, Vancouver goes to the gym. Toronto hợp để cày cuốc dựng cơ đồ, còn Vancouver hợp để hiking, chèo thuyền, leo núi, ngắm biển. Ở đây người ta bận, nhưng bận tận hưởng. Sáng đi làm, chiều chạy trail, tối vác ván SUP ra biển. Cảnh đẹp không cần filter, nhìn phát chỉ có thể thốt lên: wow oh wow.
Vancouver đẹp như một bức tranh sống động. Nhưng cũng giống tình yêu – đẹp thì đẹp, vẫn phải cân đối với thực tế. Ai hợp vibe thì sẽ mê đắm, còn ai cần cơ hội cày cuốc thì dễ “chia tay sớm bớt đau khổ”.
Mùa lúa chín ở Tả Van không phải chỉ là một bức tranh đẹp để ngắm, mà nó giống như một lời thì thầm của đất trời về cái vòng quay bền bỉ của đời sống. Những thửa ruộng bậc thang vàng óng, tầng tầng lớp lớp, chẳng cần ai sắp đặt, nhưng lại hiện lên như một minh chứng: con người dù nhỏ bé, nhưng vẫn có thể viết dấu ấn của mình lên núi rừng.
Đi giữa mùa vàng ấy, mình thấy hương lúa ngai ngái quyện với mùi đất ẩm, mùi khói bếp từ những mái nhà gỗ cũ kỹ. Tất cả như kéo người ta trở về một cảm giác rất thật: cái đẹp của thiên nhiên không xa hoa, cái no ấm của đời sống không đến từ may mắn, mà từ mồ hôi và sự kiên nhẫn.
Ở Tả Van, mùa lúa chín không chỉ đẹp, nó còn làm người ta thấy rõ mình đã mất gì và còn gì. Giữa phố xá, nhiều khi chúng ta lao vào vòng xoáy của những tham vọng, rồi quên mất rằng hạnh phúc thật ra cũng giản dị như hạt lúa – đủ no, đủ ấm, đủ để người ta yên tâm nhìn con trẻ lớn lên, nhìn một mái nhà còn lửa khói.
Mùa vàng rồi sẽ hết, Tả Van sẽ trở về với những thửa ruộng trơ gốc rạ. Nhưng chính sự phôi pha ấy lại nhắc ta một điều - đẹp nhất không phải là lúc vàng rực, mà là lúc ta nhận ra sau từng mùa, con người vẫn bền bỉ gieo trồng, vẫn tiếp tục một hành trình không dừng.
Và phải chăng, đó cũng là định nghĩa giản đơn nhất của hạnh phúc – biết rằng ngày mai, dù mưa nắng thế nào, ta vẫn có cái để chờ, để tin, để làm lại từ đầu.
Đi du lịch Iceland tự túc, với mình, giống như một cuộc thử thách nho nhỏ để biết mình còn dám “sống hết mình” đến đâu. Đắt đỏ, lạnh giá, xa xôi – nhưng chính vì thế, mỗi bước chân trên đảo quốc lửa và băng này đều khiến mình thấy mình đang thực sự… sống.
Mình nhớ ngày đầu tiên đặt chân xuống Reykjavík. Thành phố nhỏ xíu, hiền hòa, kiểu đẹp vừa đủ để mình không bị ngợp, nhưng cũng vừa đủ khác lạ để thấy mình đã sang một thế giới khác. Hallgrímskirkja cao sừng sững, Sun Voyager nằm im lìm bên bờ biển, như nhắc rằng đây là vùng đất của những người đã dám đi xa hơn tầm mắt.
Ngày tiếp theo, mình chọn cung Golden Circle – cung đường kinh điển, dễ đi, dễ cảm. Thingvellir với những vết nứt địa tầng nhắc mình rằng Trái đất luôn chuyển động, Gullfoss thì đổ ào ào như muốn nhấn chìm mọi ồn ào trong đầu, còn Strokkur thì phun trào bất ngờ, giống như một bài học - cái gì đáng giá thì sẽ không bao giờ báo trước.
Rồi đến bờ Nam – nơi những thác nước Seljalandsfoss, Skógafoss làm mình choáng ngợp. Có lần, mình đứng dưới chân thác, ướt nhẹp, mà cười như một đứa trẻ. Ở Việt Nam, người ta hỏi lương bao nhiêu? Có tài sản gì, còn ở đây, mình thấy chẳng câu hỏi nào còn quan trọng ngoài việc: “Bao giờ mình còn dám sống trọn vẹn như thế này nữa?”
Đi xa hơn, Jokulsarlon và Diamond Beach khiến mình ngẩn ngơ. Những tảng băng xanh ngọc lững lờ trôi, những viên băng lấp lánh như kim cương trải dài trên cát đen – cảm giác như mình đang đi dạo trong giấc mơ của ai đó. Còn khi thử glacier hike, mình mới thấy rõ, đứng trên sông băng hàng nghìn năm tuổi, mình bỗng thấy mình nhỏ bé, nhưng cũng thấy rõ mình vẫn có chỗ trong cái vũ trụ khổng lồ này.
Iceland không chỉ đẹp, mà còn nghiệt ngã. Thời tiết thay đổi trong chớp mắt – vừa nắng đã mưa, vừa mưa đã tuyết. Đường xá xa xôi, có chỗ hàng trăm km mới gặp cây xăng. Ăn uống ngoài tiệm thì tốn kém, nên siêu thị Bonus trở thành “thiên đường” – nơi bọn mình mua đồ về hostel tự nấu, vừa rẻ vừa vui.
Có đêm, mình chỉ ngồi trên xe, tắt hết đèn, ngửa mặt lên trời. Cực quang nhảy múa, xanh tím rực rỡ như một tấm màn thiên nhiên. Khoảnh khắc đó, mình không nghĩ đến công việc, không nghĩ đến deadline, càng không nghĩ đến chuyện gì khác.
Chỉ có một sự im lặng đẹp đẽ
Mình – và Vũ trụ
Iceland dạy mình rằng, có những hành trình không cần trả lời câu hỏi “khi nào?”, mà chỉ cần trả lời “mình có muốn đi hay không?”.
Giống như chuyện đời, giống như chuyện tình cảm. Câu hỏi bỗng nhỏ bé lạ thường khi đứng giữa đất trời băng lửa.
Vì hạnh phúc thật ra đôi khi chỉ đơn giản là - mình chọn được nơi để sống trọn một ngày, trọn một cảm xúc, và trọn một chính mình.
Kazakhstan – chuyến đi tự túc trên thảo nguyên gió
48,800,000 cho môth chuyến đi khi đặt chân tới, mình mới hiểu thế nào là sự rộng lớn của thế giới. Kazakhstan là một nơi như thế – một miền đất mênh mông, vừa quen vừa lạ, vừa gần gũi như một trang sách Á Đông, lại vừa xa xôi với những dãy núi tuyết phủ châu Âu.
Đi tự túc ở Kazakhstan không phải là lựa chọn dễ dàng. Không phải nơi nào cũng có bảng chỉ dẫn tiếng Anh, không phải lúc nào Google Maps cũng đưa bạn tới đúng chỗ. Taxi thì phải gọi bằng Yandex, tài xế hầu hết không nói được ngôn ngữ mình hiểu. Có những hôm mình chỉ biết cười trừ, chỉ tay vào bản đồ, và mong người ta đưa đến đúng nơi hẹn.
Nhưng đổi lại, Kazakhstan cho mình một trải nghiệm mà ít nơi nào có. Cảnh quan ở đây như thể một bức tranh khổng lồ: thảo nguyên trải dài vô tận, hồ Kaindy xanh ngắt in bóng những thân cây chết đứng trong nước, còn Charyn Canyon thì như một “Grand Canyon” phiên bản hoang sơ, nơi không có hàng dài khách du lịch ồn ào, chỉ còn bạn và tiếng gió hú trong khe đá.
Ẩm thực cũng đặc biệt. Mình thử món thịt ngựa nướng – thứ mà ban đầu hơi ngần ngại, nhưng rồi lại thấy đó là hương vị của sự mạnh mẽ, của một dân tộc sống giữa đồng cỏ và gió lạnh. Và giữa những bữa ăn đó, mình cũng tìm được một ly cappuccino ngon chẳng kém châu Âu – như một lát cắt văn hóa lạ lùng: Đông và Tây va vào nhau, dung hòa trong cùng một thành phố.
Đi tự túc, chi phí ở Kazakhstan không quá đắt đỏ nhưng cũng chẳng rẻ. Ăn uống vừa tầm, khách sạn sạch sẽ, nhưng để đi xa – lên núi, ra canyon, tới hồ – gần như bắt buộc phải thuê xe riêng. Có lúc mình thấy như đang thử thách bản thân: đứng giữa đồng cỏ, trời lộng gió, chẳng có một dịch vụ nào quen thuộc, chỉ có sự rộng lớn khiến người ta thấy nhỏ bé.
Kazakhstan không phải là điểm đến của những người muốn du lịch nhẹ nhàng. Nó dành cho những kẻ thích đi, thích thử, thích đối diện với sự bất tiện để đổi lại một khoảnh khắc đứng giữa thiên nhiên hùng vĩ và thầm nghĩ: à, thì ra thế giới này còn nhiều điều ta chưa từng thấy.
Mình rời Kazakhstan với một nỗi nhớ lạ lùng – nhớ cái gió quất vào mặt buổi sáng trên thảo nguyên, nhớ ánh chiều rọi xuống những dãy núi phủ tuyết xa xa, và nhớ cảm giác mình từng bé nhỏ đến mức nào trong không gian ấy. Một chuyến đi chẳng dễ dàng, nhưng chắc chắn, đáng để trải qua ít nhất một lần trong đời - Để những khi ngồi bức bối trong văn phòng ồn ào, lộn xộn lại muốn vác balo lên đi đâu đó…
Xoan Retreat – nơi Đà Bắc giữ lại sự bình yên nguyên bản
Có những chuyến đi không phải để check-in, để khoe ảnh, hay để chạy trốn cuộc sống thường ngày. Nó đơn giản chỉ là một cuộc hẹn với sự lặng yên. Xoan Retreat ở Đà Bắc, Hoà Bình – chính là một nơi như thế.
Đường vào Xoan không ồn ào, chẳng có bảng hiệu rực rỡ hay những lời quảng cáo hoa mỹ. Con dốc uốn lượn, một bên là rừng, một bên là hồ, cứ thế dẫn mình bước vào một khoảng trời xanh mướt. Ở đó, không khí loãng hơn, trong hơn, và có cả mùi gỗ ẩm trộn lẫn hương cỏ non. Mình nhận ra, lâu rồi bản thân mới hít một hơi dài mà thấy phổi mình đầy ắp đến vậy.
Xoan không vội vã. Buổi sáng mở mắt ra đã nghe tiếng chim ríu ran, tiếng gió thổi qua những tán cây, tiếng nước hồ dập dềnh như một khúc nhạc nền bình thản. Buổi chiều, nắng vàng rơi lấp lánh trên mặt hồ, dịu dàng đến mức làm mình quên mất cảm giác mệt mỏi sau những tháng ngày cuống cuồng ở thành phố. Buổi tối, cả không gian chìm trong bóng tối mượt mà, chỉ còn đom đóm lập loè và tiếng dế gáy – một thứ tĩnh lặng làm mình không muốn chạm tay vào điện thoại nữa.
Ở Xoan, con người bỗng trở nên nhỏ bé. Nhỏ bé nhưng không lạc lõng, mà là được ôm trọn trong sự bao dung của thiên nhiên. Mình ngồi trên hiên nhà gỗ, nhìn mặt hồ gợn sóng lăn tăn, và tự hỏi: liệu có khi nào “hạnh phúc” thực ra chỉ giản đơn đến mức này – một buổi chiều xanh, một khoảng trời rộng, và một tâm trí không còn gấp gáp.
Đi Xoan không phải để tìm điều gì mới mẻ. Mà để nhớ lại những điều cũ – rằng cơ thể cần được nghỉ ngơi, rằng tâm trí cần khoảng thở, rằng giữa những khát vọng lớn lao, đôi khi thứ mình cần nhất chỉ là một buổi sáng trong veo và một giấc ngủ bình yên.
Có lẽ, Xoan không dành cho người muốn náo nhiệt. Nhưng lại là nơi dành cho những ai muốn lắng nghe chính mình. Và khi rời đi, mình mang theo cảm giác rõ ràng: bình yên không nằm ở chỗ ta đến, mà ở chỗ ta cho phép mình dừng lại, và Xoan đã dạy mình điều đó.